Tôi đã 30 tuổi và đã có gia đình với một đứa con. Gia đình tôi êm ấm
trên mọi phương diện. Nhờ có một công việc khá tốt trong một công ty lớn
nên đồng lương của tôi cũng có thể nói là hơn người. Vợ chồng chúng tôi
mua góp được một căn nhà tuy xa trung tâm một chút nhưng cũng đầy đủ
tiện nghi. Khi chị Tuyết, chị vợ của tôi được điều động về thành phố để
dạy ở trường trung học quận thì vợ chồng chúng tôi mời chị về ở chung
với chúng tôi trong giai đoạn đầu. Vân, vợ tôi rất quí chị Tuyết mặc dù
chị đã gần 40 tuỗi. Chị Tuyết vẫn ở độc thân và có lẽ vì vậy mà chị rất
nghiêm, ít đùa giỡn. Lúc đầu thì tôi không ưa cái vẻ lạnh lùng nghiêm
khắc của chị vì tánh vợ chồng tôi hay đùa nghịch vô tư đôi lúc làm chị
khó chịu. Tôi nói với chị:
- Chị Ba, ở nhà chị đâu cần phải đóng vai cô giáo hoài!
- Chú nói vậy đâu có được, con người mình phải sống sao cho trung thực ở mọi hoàn cảnh chứ!
- Bộ chị muốn nói là cả trong phòng vắng chị cũng nghiêm khắc như ông quan tòa sao?
- Ừ chị như vậy đó!
Tôi biết là ngay từ đầu chị Tuyết đã không tán thành việc hôn nhân của
hai đứa chúng tôi, chị nói thẳng với Vân là tánh tình « bộp chộp » của
tôi không thích hợp với chị. Cả cái quá khứ hơi giang hồ của tôi cũng
vậy!
Nhưng rồi dần dà không những tôi quen với tánh tình khắt khe của chị mà
còn thấy đôi phần bị thu hút bởi chị Tuyết. Thật là lạ lùng! chị Tuyết
thật ra cũng không có gì đặc sắc cho lắm, cái gì nơi chị cũng bình
thường, từ nhan sắc cho đến cách đi đứng, hơn nữa chị lại ăn mặc rất là
kín đáo nên không gây được ấn tượng nào. Tôi cũng không hiểu tại sao
mình lại bị thu hút bởi chị, có lẽ vì người đàn ông nào cũng có cái mâu
thuẩn trong mình: tôi thì thích cái mã bề ngoài còn chị Tuyết thì lại
trọng cái giá trị bên trong. Thật ra mà nói thì Vân, vợ tôi không có gì
phải làm tôi thiếu thốn, nàng vừa đẹp, vừa thích làm tình cho nên cuộc
sống tình dục của hai vợ chồng chúng tôi rất là đầy đủ. Nhưng cũng như
tôi đã nói, con người hay có tâm lý « đứng núi này trông núi nọ », có lẽ
vì vậy mà tôi bắt đầu nhìn lén chị Tuyết với ánh mắt khác thường. Nhưng
tôi nghĩ cũng có một nguyên nhân khác: vì chị Tuyết cứ tự hào với cái
khắc khe của mình và không ngần ngại đánh giá thấp phong cách của tôi
nên tôi nổi máu định chứng minh cho chị cái sai của chị! Tôi biết mình
nghĩ như vậy là ấu trĩ, là sai, nhưng đó là tánh tình nông nổi của tôi.
Chị Tuyết có lần đã nhạo tôi:
- Chú và con Vân cứ cà giởn như mới 18 tuỗi không bằng, đã làm cha làm mẹ rồi thì phải ý tứ một chút chứ!
- Ý tứ là sao hả chị, chị giãng cho tụi em nghe?
- Là phải biết giữ gìn, đừng bộc lộ thái quá những cảm xúc của mình.
Tôi bực mình quá nhưng không biết làm sao để đấu khẩu được với chị.
Càng ngày tôi càng bị chị Tuyết ám ảnh, tôi suy nghĩ tìm cách gài bẫy
chị. Cả một chương trình cực kỳ khó khăn và mạo hiểm làm tôi thấy vô
cùng hứng thú và làm tôi nhớ lại cái quá khứ không mấy đứng đắn của tôi …
Sau cùng tôi nghĩ ra được một mưu kế tầy trời. Tôi mướn một căn nhà hẻo
lánh ở khu Nhà Bè rồi tôi chờ cơ hội.
Tối hôm đó chị Tuyết phải đi họp ở trường. Tôi quan sát biết là chị hay
đi băng qua khu đất trống sau trường để đi về nhà cho nhanh. Tối hôm đó
tôi đứng sau gốc cây chờ chị . Khi chị đi ngang qua, tôi lập tức choàng
tay qua vai chị để úp một khăn mù xoa đầy thuốc mê vào mũi chị, chị
Tuyết vùng vẫy vài giây rồi ngất đi. Tôi ẩm chị lẹ làng đẩy chị vào
chiếc xe hơi tôi đậu sẳn gần đó rồi tôi chở chị về Nhà Bè.
Tôi đặt chị lên chiếc giường rồi cẩn thận trói hai cườm tay của chị vào
đầu giường. Xong đâu đó tôi lấy một chiếc khăn quàng đen bịt kín mắt của
chị lại. Tôi cũng quàng một khẩu trang trước miệng của tôi để khi nói
chuyện không ai nhận ra được tiếng của tôi.
Tôi lo lắng ngồi bên giường chờ chị Tuyết tỉnh dậy. Tôi đã cẩn thận báo
trước cho vợ tôi là tôi phải đi công tác xa đến 2,3 ngày mới về. Về phần
vắng mặt của chị Tuyết thì tôi không lo vì chị Tuyết không bao giờ muốn
chúng tôi dòm ngó vào đời tư của chị nên vợ tôi cũng quen không để ý
đến việc đi lại của chị.
Tôi vừa uống cạn ly Coca thì chị Tuyết trở mình thức dậy. Chị ú ớ rồi như vừa nhớ lại mọi chuyện, chị hốt hoảng la lên:
- Ủa, cái gì vậy nè trời ơi!
Chị càng cuống quýt hơn khi chợt khám phá ra là hai tay mình bị trói ngược lên đầu giường. Chị lại la lên:
- Ôi, ai ơi … cứu tôi , cứu tôi …
Giọng chị đầy lo âu sợ hải. Tôi im lặng nhìn chị Tuyết vùng vẫy. Tôi
không lo, cứ để chị la vì căn nhà này rất xa khu dân cư. Chị Tuyết kêu
đến khàn cả tiếng. Tôi khoái chí vì lần đầu tiên nhìn thấy chị Tuyết mất
bình tỉnh, không còn nghiêm nghị nữa. Nhìn chị nằm trên giường vùng
vẫy, tôi thấy lòng mình rộn rả lên, chị Tuyết mặc một cái áo dài màu
xanh, bị nhầu nát vì chị cố lăn lộn … Sau một lúc, chị Tuyết đuối hơi,
thở hổn hển không còn sức kêu la nữa. Trông chị thật tiều tụy, nét bàng
hoàng lo sợ làm gương mặt chị đổi hẳn đi. Tôi tự nghĩ: « như vậy cho chị
hết khoát lát, đố chị giữ được ý tứ! »
Chị Tuyết rên rỉ:
- Có ai đó không? cho tôi miếng nước, khát quá … khát quá.
Tôi nhẹ nhàng mở cửa ra. Chị Tuyết ngước đầu lên nghe ngóng rồi run run hỏi:
- Có ai đó không?
Tôi cố trầm giọng xuống:
- Chị muốn gì?
Tôi lo lắng không biết chị có nhận ra tiếng của tôi không …
- Ông ơi, cho tôi xin một ly nước.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, lấy một ly nước cầm đưa tận tay chị. Chị Tuyết
quờ quạng chụp lấy ly nước uống ngon lành. Tôi đứng thật gần chị, nhìn
chị mà thấy thật hả dạ: « chị ơi, bây giờ chị hết lên mặt với tui, hết
còn làm bà giáo đạo mạo dạy đời cho tui! » . Chị Tuyết khóc thút thít
hỏi:
- Ông ơi, tại sao tôi lại vào hoàn cảnh này? ông làm ơn nói cho tôi biết, tôi năn nỉ ông.
Tôi dọa:
- Tụi tôi bắt cóc chị để đòi tiền chuộc, nếu gia đình chị không đưa thì tụi tôi giết chị.
- Tôi lạy ông, nhà tôi đâu có tiền gì đâu. Mấy ông tha cho tôi.
Tôi im lặng bỏ đi ra ngoài phòng. Trong bụng tôi vui như Tết, một cách
không được quân tử cho lắm, tôi đã hoàn tất trong việc « trả thù » của
tôi. Thú thật là lúc đó tôi cũng đang phân vân. Theo chương trình của
tôi thì sau khi nhìn chị Tuyết sợ sệt rồi năn nỉ khóc lóc cho đã cái tức
của tôi thì tôi sẽ tha cho chị về, bỏ đại chị ở một khu vắng vẻ nào đó,
dù cho chị có tháo dây trói tay và lột khăn bịt mặt thì tôi cũng dư sức
cao bay xa chạy rồi. Chợt chị Tuyết kêu réo:
- Ông ơi …
- Cái gì mà chị la toáng lên vậy?
- Tôi xin lổi làm phiền ông, tôi cần đi toilet.
- Không được, tôi không được lệnh cởi trói cho chị.
Chị Tuyết hốt hoảng mếu máo:
- Ông ơi, tôi … cấp bách lắm …
Tôi do dự chưa biết xử lý ra sao, nhưng nghe tiếng rên rỉ của chị tôi đành phải nói:
- Thôi được, tôi sẽ trói hai tay chị vào nhau rồi tôi dẩn chị đi toilet,
nhưng nếu chị có hành động nào bất ngờ thì tôi đâm chị lũng bụng ráng
chịu!
Chị Tuyết ríu ríu nghe lời tôi, nhưng khi vào đến toilet thì một vấn đề
khác lại được đặt ra: với hai tay bị trói, chị Tuyết không thể tuột quần
xuống để ngồi lên toilet. Tôi đành đưa tay định kéo quần của chị xuống,
chị Tuyết mắc cở đỏ mặt, quay sang bên tránh né. Tôi cười nhạo:
- Chị ơi, có muốn đái trong quần thì tôi để đó, tự chị lo. Mà chị có đẹp
đẻ gì đâu,lại còn là gái già khụ thì hơi đâu tôi thèm nhìn chị!
Chị Tuyết đứng trân ra đó, thật thảm hại. Tôi tự trách mình quá sổ sàng nên nói gượng lại:
- Nói giỡn thôi mà!
Chị Tuyết không nói một lời khi tôi đến bên chị kéo quần xuống. Chị lấy
hai tay bị trói che hạ bộ rồi ngồi xuống. Tôi bước ra ngoài … tiếng chị
đái làm tôi tự nhiên thấy rạo rực trong người. Khi giúp chị kéo quần lên
thì trong khoảnh khắc tôi được nhìn thấy rõ lồn của chị. Thật không ngờ
lồn chị lại đẹp như vậy, gần như không có lông! Điều đó làm tim tôi
nhẩy loạn xạ.
Về phòng, chị ngoan ngoãn để cho tôi trói tay chị vào thành giường. Tôi
không cầm lòng được nữa. Tôi tự nghĩ: « thôi lỡ rồi thì lợi dụng tình
huống thêm một chút xíu cũng không sao, rồi sau đó mình thả cho chỉ về …
». Tôi nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh giường. Cảm nhận điều đó, chị Tuyết
hốt hoảng ngẩn đầu lên:
- Cái gì … vậy…?
Tôi không trả lời, từ từ kéo vạt áo dài của chị sang bên. Một góc bụng
của chị phơi ra dưới ánh sáng ngọn đèn mờ. Tôi run run đặt tay lên vùng
bụng đó. Hai tay bị trói nhưng chị Tuyết cố nghiêng người qua bên vừa sợ
sệt:
- Ông làm gì vậy… không được …
Bàn tay tôi vẫn xoa nhẹ bụng của chị, tôi thấy chị nổi da gà. Chị vùng
vẫy cố dùng hai chân đạp tứ tung, tôi tránh sang bên cho chị tự do đạp.
Sau một lúc, chị mệt đứt hơi, nằm thở hổn hển. Lúc đó tôi lại đến gần để
vuốt ve bụng chị. Chị lại cắn răng đạp đá loạn xà ngầu. Trò chơi kéo
dài được 5, 10 phút thì chị Tuyết mệt lả người, không còn sức lực nữa.
Tôi thừa dịp đặt tay lên bụng chị để nưng niu. Chị Tuyết xuống giọng năn
nỉ khẩn trương:
- Ông tha cho tôi, tôi hứa sẽ hậu tạ ông.
Tôi vẫn không trả lời và tiếp tục vuốt ve bụng chị. Bàn tay tôi vân vê
lưng quần dây thung của chị rồi từ từ luốn dưới dây lưng. Chị Tuyết chợt
đổi giọng:
- Mẹ cha mầy, đồ du côn du kề, ông Trời sẽ quật mầy chết…
Tôi chưa bao giờ nghe chị Tuyết nổi sùng như vậy, lần đầu tiên tôi nghe chị chửi … chị đem ba đời tổ tiên tôi ra mà nhiếc.
Tôi chợt giật nhanh quần chị xuống làm chị càng tức giận tiếp tục chửi.
Tôi bất kể… một tay tôi đè bụng chị không cho nhút nhít, một tay tôi
vuốt nhẹ lên quần sì-líp của chị. Mu chị vung tròn lên dưới lớp vãi
mỏng. Bên trên quần, tôi bóp nhẹ lồn của chị. Chị quíu người lại nhưng
vẫn tiếp tục chửi rủa tôi. Bàn tay tôi xoa điều rồi lấn sâu xuống giữa
hai đùi. Chị không còn sức để chửi nữa nhưng chị dùng hết sức để khép
hai đùi lại, đầu gối chị căn cứng lên trong khi hai hàm răng chị nghiến
lại đến nổi gân. Nhưng chị đâu có thể giữ được lâu, chỉ vài giây sau là
chị phải nhả gọng kềm, để cho bàn tay tôi tiến xuống sâu hơn. Đũng quần
sì-líp còn hơi ướt vì hồi nãy sau khi đái chị không chùi được. Tôi lấy
hai ngón tay gải vào khe lồn của chị. Chị Tuyết cong người lại, co chân
phải đạp vào khoảng không vài cú, nhưng thấy vô ích mà lại hết sức nên
chị nằm yên, bắt đầu khóc thút thít. Mặc cho chị khóc, tôi vẫn tiếp tục
vuốt lồn chị xuyên qua quần sì-líp. Tôi kích thích vô cùng, được ngồi
đây mà nâng niu lồn của chị vợ, trong khi chị lại hoàn toàn bất lực, chỉ
biết khóc tỉ tê, mà chị lai bị bịt mắt không biết người đang vầy vò chị
lại là thằng em rể mà chị thường hay lên mặt dạy đời.
Một ngón tay tôi vân vê mép quần bên hông rồi từ từ luồn xuống … Bây giờ chị không còn chửi nữa mà bắt đầu mếu máo:
- Đừng… ông … đừng… không được đâu …
Đầu ngón tay tôi đụng vào mấy cọng lông đầu tiên. Chị Tuyết thở hổn hển.
Vừa tức, vừa tủi thân, vừa sợ. Hai hàng nước mắt chãy dài làm ướt chiếc
khăn bịt mắt chị. Tôi kéo nhẹ mấy cọng lông của chị. Chị rùng mình liên
tiếp mấy cái. Bàn tay tôi đã vào lọt gọn dưới quần sì-líp của chị. Tôi
sung sướng bóp lồn chị vợ tôi, tôi trìu mến nâng niu cái lồn mát rượi.
Một ngón tay tôi len lỏi vào khe lồn của chị làm chị run rẩy như bị
lạnh. Từng ly từng tí tôi dùng hết khả năng của mình để gợi lên những
cảm giác mới nơi chị. Chị nằm yên nhưng đôi lúc thì lại nổi cơn cố vùng
vẫy đạp tôi, nhưng hai tay bị trói ngược lên thì có vùng vẫy cũng vô ích
mà thôi. Tôi đút nhẹ một ngón tay vào lỗ lồn của chị… chị Tuyết nhăn
mặt … ngón tay tôi đụng vào màng trinh của chị. À, thì ra chị vẫn còn
trinh, thật ra cũng không có gì đáng ngạc nhiên cho lắm. Ngón tay tôi từ
từ thụt ra thụt vô một cách đều đặn … Và rồi tôi thích thú cảm nhận là
lồn chị bắt đầu ứa ra chất nhờn.
Tôi cười thầm: « cô giáo ơi, cô giáo có còn mạnh miệng cho mình lúc nào cũng biết giữ ý tứ nữa không? ».
Tôi dấy chất nhờn lên hột le của chị rồi bắt đầu vo ve hột le. Lần này
chị Tuyết cố nghiêng người ra để né tránh nhưng không phải vì muốn chống
cự mà vì chị muốn né tránh cái cảm giác kỳ lạ đang xâm chiếm cả cơ thể
của chị. Nhưng rồi chị cũng đành bó tay, nằm xuội lơ ra cho tôi bóp lồn
chị. Tôi chụm hai ngón tay lại để vuốt hột le chị làm chị thở đứt đoạn.
Chị cắn răng lại không chịu rên như để chứng tỏ là chị vẫn chưa chịu
thua.
Tôi chợt cả cười đứng dậy, lấy mền đấp lên người chị rồi đứng dậy lặng
lẽ đi ra ngoài, chị Tuyết ngước gương mặt bịt khăn lên ngơ ngác. Tuy
không nhìn thấy mắt của chị nhưng tôi cũng đoán lên sự ngạc nhiên tràn
đầy, chị không hiểu được cách cư xử lạ lùng của tôi …
-----------------------------
Sáng hôm sau, tôi đem vào cho chị một tô cháo thịt vừa mua còn nóng hổi.
Tôi giúp chị ngồi ngay ngắn trên giường rồi tôi lặng lẽ đút cho chị ăn
từng muỗng cháo. Chị đói bụng nên ăn ngon lành. Ngồi bên chị, tôi thấy
lòng mình như lắng lại, tôi thấy thương hại chị, ngồi đây như kẻ tàn
tật, hòan toàn tùy thuộc vào kẻ lạ. Ăn cháo xong, tôi cho chị uống một
ly cà-phê sửa. Có lẽ xấu hổ vì chuyện tối hôm qua nên chị lặng lẽ không
nói một lời. Chị vẫn bận cái áo dài nhàu nát và cái sì –líp nhỏ màu
trắng, tấm tranh thật khêu gợi làm tôi nổi tà tâm lên. Tôi dìu chị nằm
xuống xong tôi trói hai tay chị lại. Chị không nói một lời khi tôi đặt
tay lên sì-líp của chị. Đến khi tôi luồn bàn tay vào quần để vuốt ve lồn
của chị thì chị cũng nằm cứng đơ. Tôi cười nói:
- Bà chị ơi, bà chị định chơi trò không hợp tác với kẻ thù phải không? được, để coi bà chị giỏi đến mức độ nào!
Tôi tuột quần sì-líp của chị ra, chị Tuyết vẫn không nói năng gì.
Dưới ánh sáng ban mai, tôi được nhìn kỷ lồn của chị. Quả thật là đẹp!
chị thì không có gì đặc sắc nhưng lồn chị thì thật là một tác phẫm nghệ
thuật. Mu lồn chị vung tròn lên như một cái gò, chị chỉ có ít lông, thật
ra chỉ gồm có một chùm lông thưa ở điễm bắt đầu của khe lồn mà thôi. Cả
phần dưới của lồn đều trơn tru. Da lồn chị trắng mịn. Tôi bật lên một
tiếng khen:
- Lồn chị đẹp quá, chưa bao giờ thấy lồn nào đẹp như vầy!
Chị Tuyết đỏ mặt. Tôi lại được dịp bóp lồn chị lần nữa. Chị Tuyết cố
không hợp tác nhưng lồn chị lại có phản ứng khác, chỉ một lúc là chất
nhờn chị đã ứa ra đầy khe. Tôi xụt một lúc thì nghe chị Tuyết bắt đầu
thở dồn dập. Chị cố kềm chế nhưng bụng dưới của chị cứ giao động ngoài ý
muốn của chị. Chị ráng cắn răng nhưng rồi một tiếng rên khẻ cũng vang
lên. Tôi cười hỏi chị:
- Bà chị cho phép tôi mở nút áo nghe?
Chị Tuyết sẳn giọng trả lời:
- Ông có toàn quyền thì xin phép làm gì, bày đặt …
Tôi từ từ mở nút áo dài của chị … chiếc xú-chiêng lồ lộ hiện ra. Tôi thò
tay ra sau mở nút. Cặp vú lỏa lồ hiện ra làm tôi giựt mình ngạc nhiên:
bình thường chị ăn mặc rộng thùng thình nên không ngờ là chị có cặp vú
đẹp như vậy, thật săn cứng, hơn cả vợ của tôi. Tôi đặt bàn tay lên ôm
trọn chiếc vú. Chị Tuyết co rúm người lại nhưng không quên chửi tôi:
- Đồ quỷ sứ, đồ yêu tinh!
Tôi sung sướng bóp vú chị đã đời. Thấy chị đã chấp nhận, tôi nằm xuống
bên chị rồi ngậm một núm vú vào miệng. Chị lại vùng vẫy để tránh né cái
miệng của tôi nhưng tôi không từ bỏ, tôi ngậm chặt vú của chị. Chị không
chống cự nữa … Để chị quen dần xong với cảm giác mới, tôi từ từ bú vú
chị. Một lúc sau thì trong phòng vang lên tiếng rên đè nén của chị. Tôi
thò tay xuống tiếp tục bóp lồn chị. Bên trên thì tôi nút vú chị bên dưới
thì tôi dấy hột le cũa chị … Chị có phải là sắc thép gì đâu mà chịu cho
được! đầu chị lắc qua lắc lại một cách hổn loạn rồi chị kêu lên một
tiếng thật tội nghiệp, chị uốn người lên như vòng cung rồi vật ngã xuống
trong khi khí trong lồn của chị tuôn ra liên tục. Chị ra khí thật là
nhiều. Tôi nứng quá nên khi chị ra khí thì tôi cũng xuất tinh ra trong
quần, tôi choáng váng mặt mày.
Chị Tuyết nằm nghiêng qua bên khóc thút thít vì tủi thân và có lẽ một
phần cũng vì giận mình không tự kềm chế được trước « kẻ thù ». Trong khi
đó, tôi thiếp đi trong một giấc ngũ yên lành.
----------------------------
Đến trưa tôi đem cơm vào cho chị ăn. Lần này tôi trói hai cổ tay của chị
phía trước để chị có thể dùng muổng mà tự ăn uống được. Tôi cởi hết
quần áo của chị, chỉ để lại chiếc sì-líp và cái áo lót mõng. Trong bữa
ăn, chúng tôi trò chuyện chút đỉnh với nhau và tôi thấy chị khác hẳn chị
Tuyết mà tôi biết ở nhà.
- Chừng nào mấy ông mới định thả tôi ra?
- Một vài ngày nữa
- Thiệt không?
- Tôi bảo đảm. Nhưng chị đừng hỏi gì thêm về chuyện này, tôi không trả lời nữa đâu.
- Tôi sợ quá.
- Tôi thấy chị cứng rắn lắm mà…
- Vì làm cô giáo nên tôi phải vậy thôi. Nếu không như vậy thì học trò
chúng nó sẽ không tôn trọng mình. Còn ông, ông làm gì … ngoài việc đi
bắt cóc người dân lương thiện?
Tôi mỉm cười, nheo mắt nhìn chị Tuyết, ngồi gần như là trần truồng trên
giường. Chị ngồi thẳng thắng, tuy bị dồn vào thế bị thua thiệt nhưng chị
vẫn giữ được phong cách. Tôi phải nể phục chị. Thân hình chị vẫn thon
đẹp, đôi vú săn cứng nổi bật dưới làn áo mõng. Hai tay chị kín đáo che
hạ bộ của mình. Tự nhiên tôi thấy mình bị quyến rủ bởi hính ảnh đó của
chị Tuyết.
- Nghe cách ông nói chuyện, tôi nghĩ là ông cũng có học thức, sao ông lại làm chuyện bất lương như vầy?
- Chị đừng kêu em bằng ông nữa, em nhỏ tuổi hơn chị một chút vậy chị kêu
em đi cho dể dàng hơn. Còn về câu hỏi của chị thì … cũng vì thời thế
thôi chị à … còn người bất lương thì ở đâu lại không có, có cả thầy
giáo, cô giáo bất lương nữa.
Chị gật đầu cười. Rồi chị kể cho tôi nghe những mẩu chuyện về cách kiếm
tiền ngoài lề của mấy thầy cô. Chúng tôi cười nhỏ. Tôi thấy hoàn cảnh
vừa lạ lùng vừa đầy kích thích. Tôi ngồi đây nói chuyện thật vui vẻ ấm
áp với chị vợ tôi, chỉ có điều là chị bị bịt mắt, trói tay mà lại gần
như lõa lồ , hơn nữa tôi biết chị mà chị lại không nhận ra tôi. Tôi sung
sướng một cách kỳ lạ. Tôi nói:
- Những gì xẩy ra…hôm qua … và hồi sáng … em muốn nói với chị … là em
sung sướng và không hối tiếc chút nào, mặc dầu em có lợi dụng tình thế …
và có lổi với chị phần nào.
Chị Tuyết đỏ mặt, ngượng ngùng. Tôi nói tiếp:
- Chị có một thân hình thật đẹp, chị biết không?
Hai người chúng tôi im lặng một lúc lâu, rồi tôi do dự nói:
- Em lại muốn xin phép chị được vuốt ve thân hình của chị …
Chị Tuyết thở dài:
- Em nói gì xin phép? chị là tù nhân của em mà, em muốn làm gì thì cứ tự tiện, sao còn phải xin phép?
Tôi không nói nữa, đến bên chị nhẹ nhàng dìu chị nằm xuống, rồi tôi tháo
khẩu trang ra ngậm vú chị mà bú một lần nữa, tay kia tôi vuốt ve vú còn
lại. Đầu vú chị căn cứng lên. Lúc đầu chị còn chống cự cho lấy lệ nhưng
rồi rất nhanh chóng doc truyen dong tinh nam chị buông thỏng … và lần này chị không e dè nữa,
chị rên rỉ như một con mèo. Chị hốt hoảng nghiêng mình né tránh khi tôi
hôn lên bụng chị, cả người chị nổi gai nổi gốc. Tôi đặt đầu vào giữa hai
chân chị, chị thở hổn hển cố khép chặt hai đùi lại không cho tôi tiếp
tục, nhưng rồi chị cũng đầu hàng, buông thõng hai chân ra. Tôi tuột quần
sì-líp của chị ra … rồi tôi nhẹ nhàng hôn lên mu lồn của chị. Chị Tuyết
quíu tay quíu chân một cách thật tội nghiệp … Tôi bắt đầu bú lồn chị.
Chắc chị cảm nhận mạnh lắm vì nước nhờn của chị ra liên miên, Vân, vợ
tôi tuy cũng sung sức lắm về phương diện đó nhưng cũng không bằng chị.
Tôi thích mu lồn của chị thật vì nó vung tròn lên thật là quyến rủ, với
lại tôi thích một mu lồn lưa thưa lông như vầy, không đầy đặc lông như
lồn của Vân, che kín cả khe lồn.
Chị Tuyết cố tràn mình sang bên để tránh cái miệng tham lam cũa tôi:
- Em … em … chị … ôi cha … ô … ô …
Khi chị Tuyết ra khí thì chị kêu lên rối rít trong khi chị tuôn khí ra đầy miệng tôi.
Tối hôm đó tôi được nút lồn chị hai lần nữa. Chị Tuyết khám phá ra khóai
cảm tình dục vào tuổi 40 nên chị ngạc nhiên không ngờ. Chị đến với
khoái cảm tình dục một cách ngây thơ, tự nhiên. Chị sung sức và hối hả
hưỡng thụ làm tôi cũng bị cuốn hút theo. Tôi vẫn e dè không dám làm tình
thật sự với chị, khi bị căng thẳng quá thì tôi vào toilet để tự thủ dâm
giải tỏa sức đè nén.
Qua đêm mặn nồng đó, tôi thấy thật gần gũi với chị Tuyết, chị không còn
là người chị vợ khắc khe, khó tính mà trong mắt tôi chị là một người đàn
bà đầy đam mê, cảm xúc. Chị tỏa ra một cái gì đó thật mong manh làm
lòng tôi dao động không ngờ.
Cả ngày hôm sau,chúng tôi nói chuyện, cười đùa với nhau như một cặp tình
nhân. Tôi càng thấy mến chị Tuyết nhiều hơn, tôi khám phá ra một người
phụ nữ vui tánh, biết khôi hài. Tôi thấy mình rất hợp với chị, gần chị
tôi thấy mình chửng chạc hơn, sâu sắc hơn. Có lẽ tôi thích hợp hơn với
một người đàn bà lớn tuỗi hơn tôi? Khi hứng thì tôi dìu chị nằm xuống mà
nút vú, bú lồn. Chị không còn e dè nữa, ra khí thật sung mản, tôi
khuyên chị đừng đè nén khoái cảm của mình nữa nên chị không ngần ngại
rên la làm tôi cũng sướng theo với chị. Lồn chị đỏ hồng lên … Tôi thử
đặt con cu căn cứng của tôi vào lòng bàn tay bị trói của chị, chị run
rẩy nắm chặc lấy nó … tôi năn nỉ chị ngậm cu cũa tôi vào miệng, lúc đầu
chị lắc đầu ngoâỳ ngoậy không chịu … nhưng rồi chị cũng ngượng ngùng
ngậm nó vào miệng chị. Tôi sướng đến nổi gai nổi ốc cùng mình, tôi phải
kềm chế hết mình mới không xuất khí vào miệng chị … Chúng tôi sống như
trong một giấc mơ ảo, bên ngoài thời gian …
Tối đến chúng tôi đang cười nói thì tôi chợt ngưng. Chị Tuyết ngẩn gương mặt với chiếc khăn đen bịt trên mắt hỏi:
- Có gì vậy em?
Tôi nói với chị:
- Bữa cơm này là bữa cơm cuối, chút nữa em sẽ chở chị về.
Chị im lặng cúi đầu ăn cơm, không nói một lời. Sau buổi cơm tôi bận quần
áo đàng hoàng cho chị. Xong xuôi, tôi cầm tay chị định dắt ra khỏi
phòng thì chị kéo tôi lại, chị ngập ngừng nói:
- Không lẽ lại chia tay như vậy sao? lạnh lùng quá!
Nhìn chị đứng giữa phòng dưới ngọn đèn mờ, lần đầu tiên tôi thấy chị đẹp, một vẻ đẹp thật lạ lùng. Tim tôi như se thắc lại.
Tôi ôm chị vào lòng, rồi lần đầu tiên tôi hôn lên môi chị. Cả mấy năm
sau tôi vẫn còn nhớ đến nụ hôn này,một nụ hôn trong đó lẩn lộn bao nhiêu
cảm xúc, mâu thuẩn. Chị vụng về hối hả hôn trả lại tôi. Một nụ hôn làm
người tôi bay bổng đi thật xa, ra ngoài không gian và thời gian. Lưỡi
của chị và tôi quyện vào nhau, hòa lẩn với nước mắt mằn mặn của chị. Tôi
quỳ xuống, hai tay tuột quần của chị xuống sàn rồi tôi kéo vạt áo dài
của chị sang bên để dụi mặt vào mu lồn ấm áp của chị mà hít thở. Chị
đứng đó cho tôi nút lồn lần cuối, chị rung rẩy trong im lặng, hai tay bị
trói của chị ghì chặt đầu tôi vào lồn của chị.
---------------------------
Cuộc sống vẫn tiếp tục như bình thường, chị Tuyết về nhà giữ kín bí mật
của chị. Tôi thì giả mù giả điếc, không dám động đậy. Chị Tuyết vẫn giữ
cái bề ngoài khắc khe của chị, nhưng bây giờ tôi đã biết đó chỉ là bức
bình phòng để bảo vệ cho chị, ai có biết là trong chị đầy đam mê nóng
bỏng? Một vài lần tôi nhìn lén thấy chị đứng buồn buồn nhìn mơ màng ra
nơi chân trời xa, như nhớ về một quá khứ đầy kỷ niệm.
Rồi chị héo dần như một cây hoa không nhận được nước mưa. Chị ít nói
hơn, thầm lặng hơn. Nhiều ngày chị ủ rũ không nói một lời. Vân ngạc
nhiên cố tìm đủ mọi cách để làm vui lòng người chị thương yêu của mình.
Tôi còn xót xa nhiều hơn nữa vì dù sao tôi cũng biết nguyên nhân của sự
héo tàn đó, mà chính tôi là thủ phạm. Tôi cũng phải tự thú nhận là tôi
biết mình đã thương chị Tuyết, thương đây không phải là thương hại, mà
thương vì có một cái gì đó kỳ lạ gắn bó tôi với chị. Có lẽ đó không phải
là tình yêu như tình yêu giữa tôi và vợ tôi, nhưng đây là một loại tình
cảm khác, nhẹ nhàng hơn nhưng cũng không kém phần sâu sắc.
Hôm đó trong buổi ăn cơm chiều, vợ tôi đưa một lá thư cho chị Tuyết:
- Nè chị, có thư cho chị đây, em quên đưa hồi sáng.
- Chà, tuồng chử nào nghuệch ngoạc như chử con nít, chắc là của học trò.
Chị Tuyết xé lá thư ra đọc. Mặt chị thay đổi không ngừng, rồi chị gục
đầu xuống bàn, đôi vai chị rung động vì chị đang khóc một cách thầm
lặng. Vân ngạc nhiên nhìn tôi, tôi ra dấu cho Vân ngồi im để tôn trọng
giây phút đó của chị Tuyết. Một lúc sau, chị ngẩn đầu lên, gương mặt chị
nhòe nước mắt nhưng mắt chị lại sáng long lanh. Vợ tôi lo lắng hỏi:
- Có gì không chị?
Chị Tuyết lắc đầu đứng dậy bỏ vào phòng. Vân nhìn tôi, tôi mỉm cười:
- Chắc không có gì đâu mà, anh dám chắc như vậy.
Mà tôi dám chắc như vậy vì chính tôi là tác giả của lá thư đó.
« Chị Tuyết,
Cả năm rồi, chị có khỏe không? Phần em thì em phải đi xa đến hôm nay mới
về lại thành phố. Nhớ đến chị nên em viết vài hàng cho chị đây. Chắc
chị còn nhớ chuyện đã xẩy ra cách đây đúng một năm, 3 ngày tuyệt vời …
chị đã cho em biết bao sung sường. Chị còn nhớ không? Em thì vẫn còn
nhớ, em nâng niu kỷ niệm đó. Em thèm gặp lại chị. Chị có cho phép không?
Em chỉ e ngại là chị đã vùi kỷ niệm đó vào xọt rác rồi! nếu chị cho
phép thì em cũng xin đặt điều kiện với chị: em mong muốn hoàn cảnh của
lần này sẽ giống như lần trước. Chị đừng nghĩ lầm, không phải em cần
phải bắt cóc chị nữa đâu, nhưng em mong muốn chị chấp nhận đến gặp em
với chiếc khăn đen bịt vào mắt. Em muốn thương yêu chị nhưng em không
thể lộ mặt ra được vì nhiều nguyên nhân riêng. Em ước mong được chị chấp
nhận lời yêu cầu, hay đúng hơn là lời khẩn cầu của em. Nếu được thì tối
ngày thứ bảy, chị đến địa chỉ này. Chị tự bịt mắt rồi em sẽ đến « bắt
cóc » chị 3 ngày.
Chị Tuyết, em nhớ chị lắm. Hãy đến với em. »
-----------------------------------
Tôi biết là chị sẽ đến với tôi nhưng tôi thì thật sự, tôi không biết
mình sẽ đi về hướng nào. Tôi như người thủy thủ đã mất cái la-bàn, cứ
tiến tới mà không biết là hướng đó có đúng hay không! tôi chỉ biết là
khi chị đến với tôi, tôi sẽ mừng rỡ mở rộng hai tay ra đón chị, tôi sẽ
âu yếm nâng niu chị, tôi sẽ hôn chị nồng nàn rồi tôi sẽ làm cho chị rên
lên vì sung sướng, và nếu chị đồng ý thì tôi sẽ lấy trinh tiết của chị,
sẽ làm tình với chị cả ngày … nhưng rồi sau đó thì sao? tôi sẽ có đủ can
đảm để yêu chị ngoài ánh sáng hay không? Tôi có dám thú thật với chị
không? và nếu tôi có dám nói tất cả sự thật cho chị nghe thì cái gì sẽ
xẩy ra? tôi không có câu trả lời. Tôi chỉ biết phó mặc cho định mệnh đưa
đẩy. Hiện tại thì tôi chỉ biết là tôi nôn nóng chờ đến ngày thứ bảy để
được ôm chị vào lòng. Để được thương yêu chị ….
Hết